Trại giam Hoàng An nằm bên dòng sông Vàm Cỏ, nơi ánh nắng ban mai dịu dàng trải dài trên cánh đồng lúa xanh ngát. Những hàng tre bên bờ sông reo rì rào theo từng cơn gió nhẹ, tạo nên một khung cảnh thanh bình. Nhưng đằng sau những bức tường cao và cổng sắt kiên cố là một thế giới khác, nơi những con người từng lạc lối đang chịu sự giam cầm của kỷ luật sắt thép.
Cuộc sống trong trại diễn ra đều đặn và tẻ nhạt. Phạm nhân thức dậy theo tiếng kẻng, lao động trong im lặng rồi trở về phòng giam lạnh lẽo. Nhưng sâu trong đôi mắt mệt mỏi của họ vẫn còn những tia sáng mơ hồ, có lẽ là sự tiếc nuối, có lẽ là hy vọng mong manh cho một ngày được làm lại cuộc đời.
Một sáng đầu đông, cô Lệ, y tá của trại giam, bước ra khỏi phòng y tế với gương mặt trắng bệch. Trong tay cô là kết quả kiểm tra của một phạm nhân – cô ấy đang mang thai. Tin tức lan nhanh như một làn gió lạnh, xuyên qua từng bức tường. Chỉ trong vòng một tháng, bốn trường hợp tương tự được phát hiện, khiến trại giam vốn nghiêm ngặt và có trật tự này trở thành tâm điểm của những lời thì thầm, nghi ngờ và căng thẳng.
Bà Thanh, quản lý trại giam, người đã dành hơn hai thập kỷ để duy trì kỷ luật ở nơi này, không khỏi bàng hoàng. Dưới ánh sáng chập chờn của căn phòng làm việc, bà lặng lẽ đọc từng bản báo cáo, cảm giác bất an dâng lên từng đợt. Trại giam Hoàng An, nơi vốn được xem là bất khả xâm phạm, giờ đây như đang bị thách thức bởi một bí ẩn mà không ai giải thích được.
Đêm ấy, bà Thanh ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân vắng vẻ nơi ánh trăng rọi xuống những bức tường lạnh lẽo. Bà tự hỏi làm sao một điều như vậy có thể xảy ra trong một nơi kín cổng cao tường thế này. Những phạm nhân mang thai là ai và tại sao họ lại giữ im lặng? Trong ánh sáng mờ nhạt, hình ảnh những đôi mắt lo lắng của các phạm nhân lướt qua tâm trí bà như một lời nhắc nhở đầy ám ảnh rằng câu trả lời có thể còn vượt xa sức tưởng tượng.
Tin tức về những phạm nhân mang thai lan khắp trại giam Hoàng An như một ngọn gió lạnh thổi qua từng căn phòng giam lạnh lẽo, từng dãy hành lang lặng im và từng đôi mắt vốn đã quen thuộc với sự cam chịu. Đó không phải là một cơn bão ồn ào mà là những đợt sóng ngầm nhẹ nhàng nhưng len lỏi vào tận đáy lòng mỗi con người, từ phạm nhân cho đến quản giáo. Người ta không nói thành lời, nhưng những ánh mắt nghi ngờ, những cái nhìn lén lút và những tiếng thở dài nặng nề đủ để khiến không khí nơi đây trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Với mỗi phạm nhân, bí ẩn này không chỉ là câu chuyện về những người khác. Nó như một chiếc gương soi rõ sự mong manh của chính họ. Họ nhìn quanh, tự hỏi ai sẽ là người tiếp theo. Làm sao chuyện này có thể xảy ra trong một nơi kín cổng cao tường, nơi mà từng bước chân đều được giám sát chặt chẽ? Những người từng cứng rắn nhất cũng không giấu được sự bồn chồn. Những cô gái trẻ thì xì xào trong những góc khuất, đôi mắt lo lắng không dám nhìn thẳng vào ai. Các phạm nhân lớn tuổi hơn chỉ khẽ lắc đầu, cố tỏ ra bình thản, nhưng đôi tay run rẩy của họ đã nói lên tất cả.
Ở giữa những xáo trộn ấy, bà Thanh, quản lý trại giam, vẫn giữ vẻ ngoài cứng rắn thường thấy. Nhưng sâu trong lòng, bà không thể phủ nhận một sự bất an đang len lỏi, một cảm giác như mặt đất dưới chân mình không còn vững chắc. Là người đã dành cả đời để bảo vệ kỷ luật và trật tự nơi đây, bà Thanh không cho phép bất kỳ sự rối loạn nào tồn tại. Ngồi trong văn phòng dưới ánh sáng lờ mờ của bóng đèn, bà trầm tư trước những bản báo cáo được đặt ngay ngắn trên bàn. Từng dòng chữ dường như càng đọc càng nặng trĩu, như những nhát búa dập vào niềm tin vào sự bất khả xâm phạm của Hoàng An.
“Phải làm sáng tỏ chuyện này,” bà nói trong cuộc họp gấp với đội quản giáo. Giọng nói của bà dù không lớn nhưng vang lên đầy sức nặng. Ngay sau đó, mệnh lệnh được ban ra: lắp đặt thêm camera ở mọi ngóc ngách, từ những khu vực quen thuộc như nhà ăn, sân lao động, cho đến cả vườn cây vốn yên ắng nhất. Mọi nơi đều phải nằm trong tầm giám sát, không để sót bất kỳ điều gì. Bà nhấn mạnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh như muốn đảm bảo rằng không ai được phép lơ là.